XEM THỐNG KÊ ĐIỂM CHUẨN VÀO LỚP 10 CÁC TỈNH
Chiều nay trên bục giảng có cô bé học trò tay chống cằm, mơ màng nhìn ra cửa sổ. Ở đó anh thấy có chút cảm xúc tinh khôi nhuốm màu liêu trai, có chút rung động bỏ ngỏ, nửa vời của tuổi mới lớn.
Một chút nắng vàng vọt, yếu ớt
dựa vào lưng chiều, tạm trú trên cọng cỏ khô giữa mùa ẩm ương của xứ biển thất
thường mưa nắng. Anh biết, đó là giọt nắng hiếm hoi lạc giữa mùa đông, lặng lẽ
nép mình nơi con phố yên tĩnh đến trầm buồn chốn anh đi về sau những ngày rong
ruổi.
Tháng 12! Anh nghe lũ học trò
mười tám, đôi mươi thì thầm nhỏ to về một mùa hò hẹn. Mùa của lứa đôi dập dìu lại
qua trên chiếc xe đạp đôi, chỉ để đo độ dài của những con phố, lang thang góp
nhặt kỷ niệm hồn nhiên tuổi nhỏ, ngọt ngào và lãng mạn. Chỉ thế thôi cũng đủ
khiến anh bồi hồi, hối tiếc và mặc niệm về một mối tình xưa cũ. Nếu như những
vòng xe cứ lả lướt ở một nơi xa lạ, vắng dấu chân người giữa thành phố nhiều
tâm sự này thì không đủ để anh chạnh lòng đến thế.
Tháng 12, đó cũng là cái tựa một bài thơ anh từng viết ngày chưa gặp em, nói đúng hơn là ngày anh chưa biết em từng hiện hữu trên cõi đời này. Vậy mà hôm nay, giữa tiết trời se lạnh, đỏng đảnh heo may, ai cũng vội vã khoác cho mình tấm áo ấm mỗi lúc ra đường, anh lại thấy chống chếnh với cái khoảng không vô định. Cái lạnh chênh chao như một lời thủ thỉ, nghiêng bên nào cũng thấy lênh đênh giữa chiều bạt gió.
Thương lắm ngọn heo may cuối mùa, khi lời thề hẹn chưa kịp ủ ấm lòng nhau, khi những dòng tin nhắn cứ thưa dần theo chiều dài tính toan được mất, thì anh và em, chút nỗi niềm xốn xang cũng kịp dừng lại ở đôi vần thơ khờ khạo. Rồi nhớ, rồi quên, và tự rời bỏ nhau như thể cả hai chưa từng gặp gỡ. Chợt thấy bẽ bàng khi vòng tay không gói trọn yêu thương.
Chiều nay trên bục giảng có cô bé học trò tay chống cằm, mơ màng nhìn ra cửa sổ. Ở đó anh thấy có chút cảm xúc tinh khôi nhuốm màu liêu trai, có chút rung động bỏ ngỏ, nửa vời của tuổi mới lớn. Cô bé như tưởng tượng ra một điều gì thú vị, cứ thế hồn nhiên mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch nhuốm chút kiêu sa, nhìn xa xăm về phía chân trời mơ mộng.
Với linh cảm của một người từng trải, tâm tư cô bé như giục anh kiếm tìm và hồi tưởng về một thuở lang thang, mang vần thơ đi tìm người con gái của đời mình những ngày yêu thương da diết. Cũng chẳng có gì lạ, bởi tình yêu muôn đời vẫn thế, cứ bồng bềnh xúc cảm, lâng lâng, huyễn hoặc dệt mơ ước màu hồng, nồng nàn nâng niu, gửi gắm mến thương và thấy cuộc đời này đáng yêu biết mấy.
Biển mùa đông, anh không phân biệt nổi đâu là bình minh buổi sáng, đâu là hoàng hôn buổi chiều tà. Bởi mỗi lần thấy lòng mình hoang hoải, luyến tiếc, buồn thương, anh lại lạc bước về với biển. Chỉ một màu duy chất. Màu nhớ! Cái màu lênh đênh, thật khó định nghĩa cho những suy tư từ những con mắt đăm chiêu chỉ ngóng về một phía xa thẳm, mông lung, thiếu vắng bóng nhân tình sau những ngày xa nhau biền biệt. Heo may vẫn dịu dàng, khoáng đạt, lả lướt trên từng vạt áo, cọng tóc, như thể muốn nhấn chìm tất cả ưu tư, vừa như muốn an ủi, vỗ về.
Lại nhớ về câu hỏi rất đỗi dại khờ, non nớt của cô bé học trò lãng mạn: “Cảm xúc khi người ta yêu ai đó là thế nào thầy nhỉ”. Cô bé càng đăm chiêu, đợi chờ, hy vọng thầy sẽ cho nó một câu trả lời thỏa đáng, anh lại càng thấy bối rối, vụng về. Ngoài khung cửa lớp học một buổi sáng mùa đông, biển vẫn hát lời du ca diệu vợi giữa khoảng trống vô cùng, dõi mắt xa xăm về phía những con sóng dập dồn đuổi nhau tít tắp, như một thông điệp về những cung bậc của tình yêu đôi lứa thay cho câu trả lời còn lưỡng lự.
Anh kể cho đám học trò tò mò về câu chuyện con dã tràng xe cát, về lời ước hẹn không thành làm nên huyền thoại của loài hoa muống biển tím ngát ngoài kia, và về em – cơn gió thoảng mơ hồ, lướt thật nhanh qua đời anh và để lại bao dư âm trong trẻo. Tình yêu là khi ở bên cạnh một ai đó người ta quên mất sự tồn tại của mình. Tình yêu là nỗi nhớ, như cơn heo may cuối mùa lả lướt ngoài kia, vẫn đang miên man hát ru, vỗ về kỷ niệm.
LâmTháng 12, đó cũng là cái tựa một bài thơ anh từng viết ngày chưa gặp em, nói đúng hơn là ngày anh chưa biết em từng hiện hữu trên cõi đời này. Vậy mà hôm nay, giữa tiết trời se lạnh, đỏng đảnh heo may, ai cũng vội vã khoác cho mình tấm áo ấm mỗi lúc ra đường, anh lại thấy chống chếnh với cái khoảng không vô định. Cái lạnh chênh chao như một lời thủ thỉ, nghiêng bên nào cũng thấy lênh đênh giữa chiều bạt gió.
Thương lắm ngọn heo may cuối mùa, khi lời thề hẹn chưa kịp ủ ấm lòng nhau, khi những dòng tin nhắn cứ thưa dần theo chiều dài tính toan được mất, thì anh và em, chút nỗi niềm xốn xang cũng kịp dừng lại ở đôi vần thơ khờ khạo. Rồi nhớ, rồi quên, và tự rời bỏ nhau như thể cả hai chưa từng gặp gỡ. Chợt thấy bẽ bàng khi vòng tay không gói trọn yêu thương.
Chiều nay trên bục giảng có cô bé học trò tay chống cằm, mơ màng nhìn ra cửa sổ. Ở đó anh thấy có chút cảm xúc tinh khôi nhuốm màu liêu trai, có chút rung động bỏ ngỏ, nửa vời của tuổi mới lớn. Cô bé như tưởng tượng ra một điều gì thú vị, cứ thế hồn nhiên mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch nhuốm chút kiêu sa, nhìn xa xăm về phía chân trời mơ mộng.
Với linh cảm của một người từng trải, tâm tư cô bé như giục anh kiếm tìm và hồi tưởng về một thuở lang thang, mang vần thơ đi tìm người con gái của đời mình những ngày yêu thương da diết. Cũng chẳng có gì lạ, bởi tình yêu muôn đời vẫn thế, cứ bồng bềnh xúc cảm, lâng lâng, huyễn hoặc dệt mơ ước màu hồng, nồng nàn nâng niu, gửi gắm mến thương và thấy cuộc đời này đáng yêu biết mấy.
Biển mùa đông, anh không phân biệt nổi đâu là bình minh buổi sáng, đâu là hoàng hôn buổi chiều tà. Bởi mỗi lần thấy lòng mình hoang hoải, luyến tiếc, buồn thương, anh lại lạc bước về với biển. Chỉ một màu duy chất. Màu nhớ! Cái màu lênh đênh, thật khó định nghĩa cho những suy tư từ những con mắt đăm chiêu chỉ ngóng về một phía xa thẳm, mông lung, thiếu vắng bóng nhân tình sau những ngày xa nhau biền biệt. Heo may vẫn dịu dàng, khoáng đạt, lả lướt trên từng vạt áo, cọng tóc, như thể muốn nhấn chìm tất cả ưu tư, vừa như muốn an ủi, vỗ về.
Lại nhớ về câu hỏi rất đỗi dại khờ, non nớt của cô bé học trò lãng mạn: “Cảm xúc khi người ta yêu ai đó là thế nào thầy nhỉ”. Cô bé càng đăm chiêu, đợi chờ, hy vọng thầy sẽ cho nó một câu trả lời thỏa đáng, anh lại càng thấy bối rối, vụng về. Ngoài khung cửa lớp học một buổi sáng mùa đông, biển vẫn hát lời du ca diệu vợi giữa khoảng trống vô cùng, dõi mắt xa xăm về phía những con sóng dập dồn đuổi nhau tít tắp, như một thông điệp về những cung bậc của tình yêu đôi lứa thay cho câu trả lời còn lưỡng lự.
Anh kể cho đám học trò tò mò về câu chuyện con dã tràng xe cát, về lời ước hẹn không thành làm nên huyền thoại của loài hoa muống biển tím ngát ngoài kia, và về em – cơn gió thoảng mơ hồ, lướt thật nhanh qua đời anh và để lại bao dư âm trong trẻo. Tình yêu là khi ở bên cạnh một ai đó người ta quên mất sự tồn tại của mình. Tình yêu là nỗi nhớ, như cơn heo may cuối mùa lả lướt ngoài kia, vẫn đang miên man hát ru, vỗ về kỷ niệm.
Chào mừng bạn đến với Sáng kiến kinh nghiệm hay.Nếu bạn thấy nguồn sưu tập này có ích, hãy chia sẻ với bạn bè lên Facebook, google ... Trân trọng cám ơn
XEM ĐIỂM CHUẨN VÀO LỚP 10 CÁC TỈNH
Xem điểm chuẩn lớp 10
Hướng dẫn mua bán BITCOIN => Bấm vào đây
Sách hay bấm vào đây
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment
Cám ơn bạn đã phản hồi